Tôi là con gái cả trong gia đình.
Khi bố tôi đánh mất toàn bộ công ty trên vùng biển quốc tế, tôi đã một mình giành lại nó.
Sau khi tôi cứu sống công ty khỏi bờ vực phá sản.
Bố tôi dẫn đứa con riêng của ông đến trước mặt tôi và nói:
“Như Đường, đây là em trai con, con dẫn nó tìm hiểu về hoạt động của công ty để sau này nó có thể tiếp quản công ty.”
01
Khi bố tôi vừa nói xong câu đó, cả bàn ăn trở nên im lặng như tờ.
Chỉ có dì Quỳnh, người đã chăm sóc tôi từ nhỏ, vẫn bình tĩnh, múc một bát cháo đưa đến bên tay tôi.
Tôi nói một lời cảm ơn, rồi cầm thìa thử nhiệt độ của cháo.
Khẩu vị tôi khá kén chọn, dù chỉ là một bát cháo trắng, cũng phải được hầm trong nồi đất và nấu bằng lửa than đủ hai giờ mới mang ra trước mặt tôi.
Một bát cháo còn cầu kỳ đến vậy, huống chi là con người.
Tôi thong thả ăn sáng, thậm chí không buồn ngước mắt lên.
Mãi đến khi ăn xong bát cháo, tôi mới đặt thìa xuống.
Cả căn phòng đầy người hầu đều im thin thít.