Văn án //
Ngày tôi quyết định hiến tặng thi thể của mình, tôi đã gọi điện cho anh trai sau bảy năm không liên lạc.
Đầu dây bên kia mãi lâu mới có người bắt máy. Tôi lập tức nói rõ mục đích của mình, cẩn thận bổ sung: “Chỉ là ký tên thôi, sẽ không làm phiền anh lâu đâu.”
Bên kia buông một câu chửi: “Có bệnh!” Rồi dập máy ngay lập tức.
Không còn cách nào khác, tôi đành lặn lội vượt hàng nghìn cây số, mang theo hồ sơ đến thành phố nơi anh trai đang sống.
Lúc đó, anh ấy đang trong thời điểm bận rộn nhất. Anh chỉ ký vào giấy tờ một cách qua loa, không hề nhìn tôi lấy một lần.
Thậm chí, anh còn lạnh lùng bổ sung: “Thêm một điều nữa. Khi cô ch//ết thật, đừng báo cho tôi.”
Tôi gật đầu: “Được.”