Chị dâu tôi là một thánh mẫu.
Chị ta quyên góp tiền từ thiện và phóng sinh khắp nơi, nhưng lại buộc tội tôi mua hàng xa xỉ.
“Lâm Như Yên, em có biết chiếc túi trong tay em có thể cứu được bao nhiêu con mèo hoang không?”
“Cái xe mới của em có thể giúp đỡ được bao nhiêu cô nhi vào đại học không?”
Chị ta thậm chí còn lén quyên tặng tất cả quần áo của tôi, tôi chất vấn chị ta. Chị ta chạy đến chỗ anh tôi khóc lóc:
“Là chị dâu, em có nghĩa vụ quản giáo em ấy, em làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho em ấy, giúp em ấy làm việc thiện tích đức.”
Kiếp trước, chị ta đã nhào nặn tôi thành một người sống cuộc sống xa hoa, một công chúa nhỏ ích kỷ.
Cuối cùng sự việc của tôi khiến cổ phiếu của tập đoàn tụt dốc, tôi đã tổ chức họp báo để làm rõ sự việc nhưng lại bị cư dân mạng cực đoan đâm c\hết trong buổi họp báo.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ngày chị ta khóc lóc kể lể với anh trai tôi.
Lần này tôi đã tìm thấy ánh trăng sáng của anh trai tôi.
Một người so với chị ta còn thiện hơn đại thiện nhân.