Ta gả cho một vị công tử mù.
Công tử ôn hòa như ngọc, đối đãi với người dịu dàng, gọi ta là nương tử và còn thích uống rượu ngọt do ta tự tay ủ.
Sau này, công tử không còn mù nữa.
Trước ngày công tử được tháo băng, mẫu thân của công tử đưa cho ta một thỏi vàng, bảo ta rời xa con trai bà.
Dù công tử rất tốt, nhưng vàng cũng hấp dẫn không kém.
Vì thế, ta đau lòng khôn xiết, nhận vàng, trong đêm khuya thu xếp hành lý rời đi.
Không ngờ, ta chưa ra khỏi phủ, công tử đã đuổi theo.
Công tử nắm lấy vai ta, cười như dọa người: “Nương tử định chạy đi đâu thế?”