Thuở ấu thơ, ta từng phải tranh giành thức ăn với lũ chó hoang.
Tưởng chừng như sắp chết đói, may mắn thay, có một tiểu quan tốt bụng đã chia cho ta nửa chiếc bánh bao.
Để báo đáp ân tình ấy, ta cải trang thành nam nhi, ở lại bên cạnh hắn với thân phận là một tiểu tư.
Hắn từng là Thái tử cao quý nhất của triều đình.
Thế nhưng, chỉ trong một sớm một chiều, hắn rơi vào cảnh khốn cùng, bị kẻ thù không đội trời chung giày vò, lăng nhục.
Sau này, hắn lại trở thành một vị hoàng đế điên cuồng khiến người người khiếp sợ.
Ấy vậy mà, trong một đêm tuyết rơi trắng xóa, hắn đã tự kết liễu đời mình.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn còn tha thiết van nài: “Vân Linh, đừng nhìn ta… Ta dơ bẩn lắm.”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, thời gian đã quay ngược trở lại hai mươi năm về trước.
Đế sư mang dã tâm lang sói , tướng quân rình rập như hổ đói, hoàng đệ ấp ủ mưu đồ bất chính.
Duy chỉ có tiểu điện hạ, ngây thơ trong sáng, chẳng hay biết gì.
Kiếp này, ta chỉ đến để bảo vệ hắn.