Văn án.
Trọng sinh trở về 2 ngày trước khi ánh trăng sáng táng gia bại sản vì tôi.
Gia tộc của ánh trăng sáng muốn anh ta theo ngành y, anh ta không thích nhất quyết muốn học nấu ăn, trở thành đầu bếp giỏi thế nên không một lời đã bỏ nhà đi.
Phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng giấc mơ của anh cũng trở thành hiện thực thậm chí còn mở một chuỗi nhà hàng cao cấp. Sau đó có dịp nghe tin tức của gia đình thì mới biết, mẹ qua đời không lâu thì cha lại lấy thêm một người vợ mới, thậm chí còn đẻ thêm cho anh một đứa em trai làm ứng cử viên người thừa kế. Thế là bạch nguyệt quang, ánh trăng sáng của tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ đi dành lại thứ thuộc về mình.
Tôi đàm phán với bạch nguyệt quang, dụ dỗ anh ta cưới tôi. Bởi vì trong ngành y tôi có tiếng tăm rất lừng lẫnh, mấy lão già đầu hói kia còn phải cúi đầu xin bái sư.
Ông nội Phó trước kia còn là sư huynh của tôi. Quan hệ vô cùng tốt. Cháu trai không chịu theo ngành y thế nhưng cháu dâu lại là sư muội chí cốt của mình, lão già kia có thể không đồng ý ư?!
“ Được tôi sẽ… gả cho em. ”
“ Cục dân chính không xa, đi em dắt anh đi đăng kí kết hôn! ”
“ Không vộ- ”
10 năm sau
Phó Châu đang say mê nấu ăn, tôi chạy ra ôm lấy anh từ phía sau giọng nói mềm mại mang theo hương nước hoa mùi thảo dược.
“ Chồng, em sắp đói chết rồi~ ”
Tôi vừa tắm xong, khăn vẫn còn quấn trên người, tôi áp sát vào người Phó Châu, lúc này vành tai anh bắt đầu đỏ lên. Run rẩy nói.
” Làm càn, đồ ăn sắp xong rồi. ”
Có vẻ anh ấy không hiểu ý tôi nên tôi đã giải thích .
“ Thứ em muốn ăn không phải đồ ăn ~ ”
!??
[ … ]
Cả người Phó Châu nóng lên, thì thầm hỏi
“ Em muốn đẻ thêm một đứa nữa à!? ”
Tôi chỉ cười chứ không trả lời. Anh ấy tắt bếp đi sau đó hừ một tiếng nhưng vẫn để mặc tôi dắt đi. Khi đẩy anh ấy lên giường thì khuôn mặt của tôi biến đổi như một con sói khát máu còn Phó Châu là con mồi béo bở của tôi. Tôi liếm môi, phấn khích nói.
“ Chồng anh thật ngon~ ”
Đột nhiên nhớ tới con trai đang học hát với chú của nó. Tôi không khỏi than thở.
“ Hôm nay bảo bảo phải ăn cơm một mình rồi~ ”