Em trai chồng tôi bị thương ở mắt trong lúc hàn điện.
Mẹ chồng cầu xin tôi vắt sữa mẹ để lau mắt cho hắn.
Tôi cố gắng chịu đựng xấu hổ, căng thẳng vén áo lên vắt sữa trước mặt đám đông trên xe buýt.
Nhưng em chồng đã bí mật quay lại video và gửi vào trong nhóm công việc để làm bằng chứng nhận thưởng thi đua công nhân xuất sắc của mình.
Tôi khóc lóc van nài mẹ chồng bảo em chồng thu hồi video nhưng bà ấy lại nói:
“Công nhân có thành tích xuất sắc sẽ được thưởng 5000 tệ, không được thu hồi video.”
“Rõ ràng là do mày tự cởi quần áo! Loại không biết xấu hổ như mày thì có tư cách gì mà trách móc người khác?!”
Thậm chí chồng tôi còn muốn ly hôn vì chuyện này:
“Cơ thể cô đã bị bao nhiêu người nhìn thấy hết rồi, ai dám để cô làm vợ nữa?”
Tôi tuyệt vọng chạy đến nhà máy để tranh luận với em chồng, hắn lại thấy sắc nổi lòng tham, muốn c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p tôi ngay tại đó.
Trong lúc tranh chấp, tôi bị đẩy rơi vào lò nung, cơ thể bị nóng chảy, chec không toàn thây.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã được sống lại vào ngày mẹ chồng khóc lóc van xin tôi vắt sữa để cứu em chồng.
Lần này, tôi trực tiếp đẩy bà ta ra, chỉ vào một người phụ nữ mắc bệnh giang mai và nói:
"Mẹ ơi, con không còn sữa nữa, mẹ đi xin sữa của người phụ nữ đó đi."
Em trai à, không phải mày thích bôi sữa mẹ lên mắt sao?
Cứ bôi đi, bôi nhiều vào!
Đời này, tao muốn cả đôi mắt và thân dưới của mày đều thối rữa!