Gần đây chồng tôi bao nuôi một cô gái không được ngoan cho lắm.
Nuông chiều cô ta đến nỗi giờ cô ta chẳng còn biết trời cao đất rộng là gì, vậy mà lại dám đến kiếm chuyện với tôi.
Cô gái có đôi mắt sáng ngời, thậm chí còn cố chấp không chịu gọi tôi là bà Thời: “Cô Lận, trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba.”
Tôi cong mắt, vươn ngón tay thon dài giật mạnh chiếc bông tai ngọc trai trên tai đối phương xuống, vành tai ngay lập tức rỉ máu.
Phía sau, Thời Sâm xuất hiện, quai hàm hắn căng chặt.
Mắt Lâm Khả hoe đỏ: “Anh Thời, anh đừng tức giận, chắc cô Lận không cố ý đâu.”
Còn Thời Sâm chỉ lo xoa tay cho tôi, thổi thổi cho tôi: “A Bối, tay em có đau không?”
Lâm Khả không thể tin nhìn hắn, nước mắt lăn dài trên mặt.
Mà tôi, khẽ mỉm cười.
(…)