Ta vì ngăn cản một tiễn cho phu quân mà bị thương tới tạng phủ.
Dưỡng bệnh bốn năm, lúc trở lại kinh thành, đã thấy trong nhà có thêm một nữ tử.
Hài tử của ta ỷ lại vào nàng, bà mẫu coi trọng nàng.
Ngay cả phu quân lúc ở cùng phòng với ta, cũng gọi nhũ danh của nàng.
Về sau, bọn họ liên thủ đẩy ta rơi xuống sườn núi, tất cả người một nhà lại vui vẻ hòa thuận.
Lại mở mắt, ta trở lại trước cửa Nguỵ phủ, trước cảnh ân tình bất định của bọn họ, nở một nụ cười chế nhạo:
"Đương gia chủ mẫu hồi phủ, còn không quỳ xuống nghênh đón?"