Vào ngày kết hôn, chú rể của tôi chạy trốn khỏi đám cưới.
Vậy là tôi quay đầu gả cho ba của anh ta.
Không làm vợ được, vậy thì làm mẹ vậy.
Khi quay về nhà, nhìn thấy tôi vẫn ở trong nhà, anh ta tưởng tôi mặt dày lì lợm la liếm ở lại không muốn đi, anh ta lập tức nắm tay trà xanh nhỏ của mình, nói với tôi đấy mới là chân ái của anh ta, bảo tôi đừng có si tâm vọng tưởng nữa.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay người đàn ông bên cạnh.
“Con trai, con dâu, gọi tiếng mẹ coi.”