Phu quân ngồi xổm trước mặt ta, khẩn cầu với vẻ mặt hối lỗi và nhún nhường, "Lâm Âm Âm, chúng ta hòa ly đi. Yên Nhiên đã trở về rồi, ta đã hứa với nàng ấy, cả đời này chỉ có nàng ấy là thê tử duy nhất."
Ta bỗng chấn động, tim như bị dao cắt, hốc mắt đỏ hoe như muốn rỉ máu, trong đầu hỗn loạn vô cùng. Ta hất tay hắn ra, "Vậy thì sao chứ? Ta ngay cả tư cách làm thiếp thất của chàng cũng không có sao?"
"Thân phận của nàng, ta sao nỡ lòng để nàng làm thiếp. Hòa ly là cách tốt nhất, ta đã sắp xếp nơi ở cho nàng rồi, nàng sẽ gả cho Thế tử Diêm phủ, trở thành Thế tử phi."
"Chẳng phải chàng đã nói có thể vì ta làm bất cứ chuyện gì sao? Chỉ là chuyện này thôi mà. Nếu phụ thân biết, là ta đề nghị hòa ly, ông ấy sẽ không để Yên Nhiên bước vào cửa. Âm Âm, đây là điều duy nhất ta cầu xin nàng."
Ta và Tống Kính Thư là thanh mai trúc mã, có hôn ước từ nhỏ.
Chẳng lẽ lại không bằng một lần gặp gỡ tình cờ của hắn và Triệu Yên Nhiên ở yến tiệc thưởng hoa sao?
Ta xem hắn như trân bảo, hắn lại xem ta như giày rách.
Đây chính là nam nhân mà ta đã yêu mười mấy năm. Thành thân ba năm, hắn lạnh nhạt với ta, không chỉ một lần cho ta biết, ta vĩnh viễn cũng không bằng Triệu Yên Nhiên.
Giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má, hòa vào tim, hóa thành lưỡi dao sắc bén, trái tim ta đã sớm nát ra từng mảnh.
Ta mệt mỏi rồi.
Nhún nhường quá lâu, lần cuối cùng này, ta kiên cường không để lộ ra một chút yếu đuối nào, ta ngẩng cao đầu nhìn hắn, "Tống Kính Thư, thật ra ta cũng không có si mê chàng như trong tưởng tượng. Từ biệt hôm nay, ân đoạn nghĩa tuyệt, rất tốt."