Văn án.
Năm 18 tuổi tôi sang Khương gia làm bảo mẫu cho hai vị thiếu gia bị bệnh ngốc.
Đại thiếu gia tên Khương Vũ, nhị thiếu gia tên Khương Trạch. Nhìn hai đứa trẻ đang mút ngón tay cái kia tôi tự thề với mình là phải chăm sóc hai anh em này thật tốt.
Khi họ bị bắt nạt là tôi giúp đỡ, khi người nhà gây khó dễ là tôi bảo vệ. Ai ngờ đâu sau khi hết ngốc, hai người bọn họ lạnh lùng đuổi việc tôi. Thậm chí còn đ.i.ê.n cuồng theo đuổi người con gái đã từng hại c.h.ế.t anh hai tôi.
Tôi tức giận, rời đi không luyến tiếc.
10 năm sau khi gặp lại. Họ đỏ hoe mắt nói hối hận rồi muốn tôi quay lại. Tôi ném một ánh mắt sắc lạnh về phía hai anh em họ, người đàn ông đang nắm tay tôi mặt cũng đen khịt.
Một đứa bé trai nhìn giống người đàn ông kia ngó ra hỏi tôi. ” Mẹ ơi, hai chú đó là ai vậy ạ? “
Bé gái khoảng 8 tuổi có khuôn mặt giống người đàn ông kia ngạo nghễ nói. ” Hai chú đó là tiểu tam! “
” Tiểu tam là gì vậy chị? ” bé trai hỏi.
Cô chị kinh thường nói. ” Tiểu tam là người muốn quyến rũ mẹ, muốn làm bố mới của em đó! “
Lưu ý! : Không reup, đạo văn, ăn cắp ý tưởng, làm ảnh hưởng đến uy tín của t/g,…v.v