Đêm trước hôn lễ, em gái Chu Kỳ về nước.
Cô ta ném nhẫn của tôi, làm hỏng áo cưới của tôi, biến con đường hoa đến lễ đường mà Chu Kỳ trồng cho tôi thành một mớ lộn xộn.
Tôi nhìn đống hỗn độn trong sân, đau lòng đến rơi lệ.
Bọn họ đều chỉ trích tôi: “Tâm trí Lạc Lạc chỉ có bảy tuổi, cô đừng so đo với nó, hoa còn có thể nở, hôn lễ cũng có thể tổ chức bất cứ lúc nào.”
Ba tháng sau, nghe nói Chu Kỳ tìm tôi sắp điên rồi.
“Cẩn Đường, anh trồng lại con đường hoa cho em rồi, em trở về, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi cụp mắt, cười lạnh: “Tôi không muốn”
Không muốn đến lễ đường với anh nữa.
—–
Đề cử: Meo Meo
Nguồn: zhihu
Edit: Nhân Trí