Tôi đã ngủ với Khương Hoán, một cậu ấm phong lưu trong trường của giới Bắc Kinh.
Ngày ra trường, tôi tình cờ bắt gặp hoa khôi của khoa đang ngồi trên đùi Khương Hoán trong phòng piano: “Bộ không sợ Phùng Miên ghen sao?”
Giọng điệu của Khương Hoán thản nhiên: “Ngày đầu biết tôi lăng nhăng?”
Ba năm sau gặp lại trong buổi họp lớp, tôi đã có bạn trai mới.
Giữa chừng, tôi bị hắn kéo vào một góc tối vắng vẻ.
Khương Hoán cúi đầu hôn tôi, ganh tị đến phát điên: “Hắn có nuông chiều em như tôi không?”