CÕ LẼ LÀ, VỐN KHÔNG ĐỦ DUYÊN

” Hôm nay anh có đẹp trai không?”

Tôi gập đầu liên tục, biểu thị rằng ‘Có’ . Tôi không thể nói được nữa rồi, có cái gì đó liên tục nghẹn ở cổ họng tôi. Tôi không bị bệnh tim sao mà đau nơi ấy vậy.

” Yêu người khác đi nhé, Anh không xứng đáng”

” 10 năm đó, em có bao nhiêu lần 10 năm chứ”

” Lục Quân Minh à! Tại sao, trăm vạn người lại rơi vào chúng ta chứ”

10 năm bên nhau, vốn tưởng người có tình sẽ về bên nhau, nhung không.

Chính tay tôi phải chúc phúc người tôi yêu và cô dâu của anh.” Hạnh phúc lâu dài, bạc đầu giai lão”

Vô số lần tôi tưởng tượng đến cảnh anh ấy mặc bộ âu phục chú rể, nhưng chưa bao giờ..

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com