CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠI

Tôi nhìn thấy bà ngoại của mình, người đã qua đời từ nhiều năm trước, trong cảnh đường phố trên Baidu Maps. 

 

Một bà cụ nhỏ bé, lưng còng, đang mỉm cười nhìn người khác chơi cờ. 

 

Ánh nắng mùa hè chiếu lên bà, bà mặc chiếc áo xanh nhạt đã phai màu sau nhiều lần giặt, trông như bà chưa từng rời xa tôi.

 

Phía dưới màn hình có ghi thời gian là năm 2015, một mùa hè của 8 năm trước, khi đó bà vẫn chưa bị cắt cổ một cách tàn nhẫn.

 

Nước mắt tôi chợt rơi. 

 

Bà ơi, hóa ra chúng ta đã xa cách nhau lâu đến vậy.

 

Bà ơi, lẽ ra bà phải sống thọ đến trăm tuổi.

 

1

 

Vào mùa thu năm 2015 đó, trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi luôn nghĩ rằng thế giới này thật tươi đẹp.

 

Tôi và bà ngoại sống trong một căn nhà tập thể cũ, xung quanh là những người hàng xóm quen thuộc. 

 

Mùa hè, chúng tôi ra ngõ hóng mát, còn mùa đông thì kéo ghế ra ngoài sưởi nắng. 

 

Thỉnh thoảng, có ông cụ tổ chức chơi cờ tướng, bà ngoại tôi thường đến xem, dù bà không hiểu gì, nhưng bà thích không khí náo nhiệt.

 

Cuộc sống của chúng tôi tưởng chừng như yên bình và êm đềm như thế. Cho đến đêm đó…

 

Như thường lệ, tôi tan học buổi tối và chia tay một người bạn ở ngã tư. 

 

Bạn tôi rẽ trái, còn tôi đi thẳng. Cặp sách trên vai nặng trĩu làm vai tôi đau nhức.

 

Đèn đường bất ngờ nhấp nháy vài lần rồi tắt ngấm. 

 

Tôi giật mình, bước hụt và giẫm phải vũng nước. 

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi cố gắng đưa tay lên chạm vào bức tường để bám, nhưng cảm thấy có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy tôi và kéo tôi ra sau. 

 

Tôi giãy giụa hết sức, hét lên: “Cứu với! Cứu tôi với!”

 

CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠIco may thoi gian cua ba ngoai fulldoc truyen co may thoi gian cua ba ngoai