Khi Hoàng đế kết hôn với bạch nguyệt quang của hắn, ta một mình lặng lẽ qua đời trong lãnh cung lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta đã chec vì không thể cảm nhận được hơi thở của ta. Nhưng sự thật là, ta không hề qua đời. Ta biết “bế khí” – một loại công phu đặc biệt giúp ngưng thở và giả chec.
Hoàng đế quỳ trước mộ ta, đau lòng đến mức khóc không thành tiếng. Nhưng ta, lúc đó đã trốn thoát đến biên cương xa xôi, thoải mái ngồi trong tửu quán, vừa ăn uống thỏa thích, vừa tiện tay sờ cơ bụng của một tiểu lang quân Tây Vực.
Cuộc sống của ta có thể mãi vui vẻ như vậy, cho đến khi một trận động đất làm sụp đổ lăng mộ hoàng gia. Hoàng đế kinh ngạc khi phát hiện trong quan tài của ta chỉ có một đống khoai tây thối rữa.
Hôm ấy, Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, thề rằng dù có phải đào sâu ba thước đất, hắn cũng nhất định tìm ra ta.
…