Cố Tiên Sinh Của Em
Sinh nhật ba mươi tuổi của Cố Hoài, trước mặt mọi người, tôi bị ánh trăng sáng của anh ta đích thân rót rượu mạnh.
"Cô ấy uống say mới vui, mọi người có muốn xem không?"
Đám người có chút lo lắng:
"Cố tổng, như vậy có ổn không?"
Cố Hoài giọng lạnh lùng: "Không sao, dù sao cô ấy cũng bị chứng si ngốc."
"Ngày mai tỉnh dậy, sẽ chẳng nhớ gì nữa."
Tôi bị anh ta nắm tay, như một con rối ngoan ngoãn.
Bởi vì bất kể anh ta đối xử với tôi như thế nào, sáng hôm sau, tôi sẽ chỉ nhớ rằng anh ta yêu tôi.