Tôi, Phó Văn Anh, đã sống lại.
Giờ đây, tôi đang nằm trên giường bệnh, trong đầu hiện lên bao nhiêu ký ức đau thương mà nhà họ Mạnh chúng tôi đã phải gánh chịu ở kiếp trước.
Con gái nuôi của tôi, vì thứ tình yêu mà nó luôn miệng nói đến, đã chẳng màng gì mà đoạn tuyệt với gia đình. Cuối cùng, vì không muốn nó phải chịu khổ sau khi lấy chồng, tôi đã nhượng bộ, vẫn tiếp tục chu cấp tiền bạc cho nó dù nó đã đi lấy chồng.
Không ngờ, dưới sự xúi giục của chồng cô ta, Tống Diệm, cô ta đã nhẫn tâm hãm hại nhà họ Mạnh để thỏa mãn lòng tham của mình, chiếm đoạt toàn bộ tài sản của chúng tôi. Khi chúng tôi đã rơi vào đường cùng, họ còn ra tay độc ác không chỉ hại chết đứa con trai duy nhất của tôi, Mạnh Yến Thần, mà còn giam cầm tôi và chồng tôi trong căn nhà đất tồi tàn ở nông thôn, sống không bằng chết.
Trở lại kiếp này, tôi sẽ không để gia đình mình bị tổn thương thêm lần nào nữa.