Con gái bảo mẫu làm hỏng luận văn của tôi hại tôi không thể tốt nghiệp, chồng sắp cưới của tôi lại muốn tôi tha thứ cho cô ta:
“Trân Trân có cố ý đâu em, em đừng hùng hổ dọa người ta thế.”
Tôi vừa định tát cho con ả một cái cho hả giận thì đột nhiên thức tỉnh cốt truyện.
Hóa ra, tôi là nữ phụ độc ác trong cốt truyện, còn con gái bảo mẫu nhà tôi là nữ chính được chọn.
Trong cốt truyện, nữ chính ăn trộm chiếc váy của tôi, nghênh ngang mặc đi chiếm chỗ trong buổi vũ hội sang trọng, và rồi chồng sắp cưới của tôi yêu con ả.
Đương lúc bọn họ củi khô lửa bốc lao vào nhau, đã xé nát chiếc váy của tôi.
Tôi ghen ghét nữ chính đã cướp mất chồng sắp cưới, không ngừng tìm đường chết, trở thành đá kê chân trên con đường tình yêu của bọn họ, cuối cùng cửa nát nhà tan, phơi thây nơi hoang dã.
Tiếp nhận xong cốt truyện, tôi siết chặt tay——
Quả dưa thối kia nhường cho cưng cũng được, nhưng cái váy đó là đồ án tốt nghiệp của bà mày!
Là do bà mày tỉ mẩn khâu từng đường kim mũi chỉ ra!