Văn án //
Mùa hè năm tôi đỗ vào Thanh Hoa, tôi có một mối tình online với một cậu con nhà giàu.
Cậu ấy muốn gửi đồ ăn nhanh cho tôi nhưng tôi từ chối, cậu ấy khen tôi không ham vật chất, thực ra là ở làng tôi chẳng có dịch vụ giao đồ ăn.
Tôi thường nhắn tin “chào buổi sáng” vào lúc 5 giờ, cậu ấy khen tôi có thói quen sinh hoạt đều đặn. Thực ra, 5 giờ là lúc gà gáy, tôi bị tiếng gà làm thức giấc, còn lo lắng không biết cậu ấy có nghe thấy tiếng gà không.
Cả mùa hè, tôi cẩn thận từng chút một để giấu giếm sự thật. Đến cuối cùng, cậu ấy nằng nặc muốn đến gặp tôi, nhưng tôi hoảng hốt vì để đến được chỗ tôi, cậu ấy phải đi máy bay, chuyển tàu cao tốc, ngồi xe buýt đến thị trấn rồi đi xe máy đến đầu làng, sau đó còn phải đi bộ vài cây số đường núi.
Thế là, tôi nhắm mắt làm liều, xóa cậu ấy khỏi danh sách bạn bè, xách hành lý đến Thanh Hoa.
Không ngờ buổi học đầu tiên ở đại học, trợ giảng của giáo sư yêu cầu chúng tôi kết bạn trên WeChat, và tôi thấy hình đại diện quen thuộc.