Năm tôi lên chín tuổi, cha mẹ đã bán tôi với giá một nghìn năm trăm tệ. Nhưng người mua không phải là ông già chưa vợ, cũng chẳng phải gã ngốc không cưới được vợ, mà là một người phụ nữ trẻ đi giày cao gót, đeo kính râm to.
Người đó tự xưng là dì út của tôi, mọi người đều nói dì ấy là đồ ngốc, đồ điên, chưa kết hôn mà đã đi nuôi con nhà người ta. Nhưng tôi biết rõ, “dì út” không hề nuôi cháu gái. Dì ấy đang nuôi chính mình.