(Bộ này theo hướng hiện thực, đáng đọc, đáng suy ngẫm)
Trên chuyến tàu xuân vận*, một đứa trẻ bị thương nặng.
*“Xuân vận” là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người Trung Quốc, được biết đến như “cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại”.
Gia đình cậu bé quỳ gối trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin:
“Bác sĩ Lâm, cô cứu nó đi, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!”
Tôi thờ ơ để lộ ra vết sẹo dữ tợn trên cổ tay:
“Các người quên rồi sao?”
“Tay của tôi đã không còn cứu người được nữa rồi.”