Ký túc xá có một đại tiểu thư.
Giúp cô ấy mang cơm một lần được 500 tệ, đại diện lên lớp một lần được 1000 tệ, dọn dẹp vệ sinh một lần cho 2000 tệ.
Chị gái tôi tự cho mình là thanh cao, không chỉ tự mình khinh thường cô ấy, còn lôi kéo tôi không cho phép tôi giúp cô ấy:
"Em gái, chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng phải có cốt khí, quyết không thể chiều theo bệnh công chúa của cô ta."
Nhưng sau đó chị ấy lại lấy ông chủ lớn hơn mình tám tuổi, cười nhạo tôi không hiểu tình yêu.
Còn tôi vì không trả nổi mười ba vạn tiền phẫu thuật, đã chết trong đêm giao thừa ở nhà trọ.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại năm nhất đại học vừa khai giảng.
Đại tiểu thư gửi tin nhắn trong nhóm:
[Ngày mai ai giúp tôi chuyển hành lý, tôi sẽ cho người ấy năm ngàn tệ tiền công vất vả.]
Trong một khoảng lặng, tôi nhanh chóng gõ chữ:
[Trời cao vang tiếng sấm, nô tì bỗng chốc xuất hiện!]