Tôi xuyên thành một chuỗi Phật chây bằng gỗ đàn hương, nằm gọn gàng trên cổ tay của Thái tử gia Bắc Kinh.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn ta là nhạt nhẽo.
Vì vậy, sau khi hóa hình, tôi lập tức chạy ra ngoài để tận hưởng cuộc sống.
Hắn tự mình bắt tôi về, trong đáy mắt trong trẻo, lạnh lùng nhiễm chút sắc dục.
Hắn nhốt tôi trong một căn phòng tối, giọng nói có chút kiềm nén:
"Bé con, bây giờ em còn thấy tôi nhạt nhẽo nữa không?"
Không phải chứ, chẳng ai nói cho biết hắn ta có thể nghe được tiếng lòng của tôi cả!