Chức quan của cha ta là mua bằng hai ngàn lượng vàng, nghe nói lúc cha ta nộp tiền, người đứng đầu cười đến suýt ngất.
Người ngoài chỉ cho rằng cha ta là kẻ ngốc, chỉ có cha ta biết, ông đã tiêu tán hết gia sản để cầu xin điều gì.
Ta vốn có một người chú, khi đi làm ăn ở Dương Châu thì bị một tên côn đồ địa phương đánh c h ế t, quan phủ Dương Châu chỉ nói một câu c h ế t ngoài ý muốn nhẹ bẫng để đuổi bọn ta đi, cha ta đã nộp rất nhiều đơn kiện nhưng đều như đá chìm đáy biển, còn bị quan phủ dùng gậy đuổi đi.
Từ đó về sau cha ta thề phải làm quan, phải làm quan lớn nhất trên đời.