Dấu Son Màu Hồng

Sáu năm trước, tôi chia tay Cố Hàn Châu.

“Anh quá nghèo, khi nào mua được Rolls-Royce thì tôi sẽ cưới anh.”

Sau đó anh ấy bỏ học làm kinh doanh, thực sự đã kiếm đủ tiền để lái một chiếc Rolls-Royce đợi suốt đêm dưới nhà tôi.

Tôi vẫn không thèm nhìn anh ấy một lần.

Sau này Cố Hàn Châu trở thành một thương nhân mới nổi, xuất sắc lọt vào top 10 trong bảng xếp hạng tạp chí.

Còn tôi, với tư cách là một phóng viên, đã phỏng vấn anh ấy: “Cố tiên sinh, anh nghĩ điều gì đã giúp anh đạt được thành công như ngày hôm nay?”

Đôi mắt đen như đá obsidian của anh lóe lên: “Tôi phải cảm ơn một cô gái, nếu không có cô ấy, sẽ không có tôi ngày hôm nay.”

Tôi nhìn ánh sáng trong mắt anh ấy, biết rằng người mà anh đang nói đến, chắc chắn không phải là tôi.

 

Dấu Son Màu Hồngdau son mau hong fulldoc truyen dau son mau hong