Thời sinh viên tôi từng giả nghèo và yêu đương với một thợ sửa xe. Tôi hay gọi anh ấy là Daddy, rồi thích thú ôm cái cổ đỏ bừng của anh ấy hôn.
Nhưng thân phận thật của anh ấy vậy mà lại là thái tử bị mất trí nhớ của thế giới ngầm! Tôi sợ hãi bỏ chạy ngay trong đêm.
Nhiều năm sau, chúng tôi gặp lại nhau. Người đàn ông cao quý, lịch lãm xắn tay áo lên, từng bước chặn mọi đường lui của tôi.
Tôi run rấy nói: “Chào anh Hoắc..”
Hoắc Cứu cúi đầu, nhéo lấy gáy tôi, cười ranh mãnh: “Hửm? Không gọi anh là Daddy nữa à?”
“Nhóc con dối trá, nếu đã muốn nói dối anh sao không nói dối lâu thêm chút nữa, đừng bỏ cuộc giữa chừng vậy chứ?”