Văn án
Vào ngày mùng ba Tết, mẹ tôi đột ngột tỉnh dậy sau một thời gian dài hôn mê vì bệnh nặng.
Tôi sững sờ, vội nắm chặt ống thở của bà.
Bà mất vào buổi sáng, và tro cốt của bà được nhận về vào buổi tối.
Ngân hàng thông báo rằng Vương Phượng Kiều đã để lại cho tôi một di sản trị giá sáu mươi triệu.
Nghe xong tôi cười rạng rỡ, ôm chặt hộp tro cốt của bà và lăn tròn trên giường: “Vương Phượng Kiều, tôi thật sự cảm ơn bà!”
“Bà và con gái giả mà bà đánh tráo đã dành dụm cả đời, giờ tất cả đều thuộc về tôi!”