(Văn án)
Khi phu quân của ta – Trần Du, công khai tuyên bố muốn cưới thứ tỷ của ta làm bình thê*, mọi người đều khuyên ta nên rộng lượng.
(*) Bình thê: các bà vợ ngang hàng nhau, đều là chính thê (trong bối cảnh chồng nhiều vợ).
Ta nói: “Hoặc là nạp nàng làm thiếp, hoặc là hòa ly. Bình thê, đừng có mơ!”
Cả nhà đều nhìn ta với ánh mắt giận dữ, nói ta không có lòng khoan dung, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không thể chứa chấp.
1
Mẹ chồng lạnh lùng nói: “Ngươi gả vào đây đã hơn ba năm, vẫn chưa sinh được con, đã phạm vào thất xuất*. Không cho ngươi tờ hưu thư, là nhà họ Trần nhân từ. Nay chẳng qua là muốn nâng Đại Lý thị làm bình thê, ngươi lại không chịu, thật là không biết điều.”
(*) “Thất xuất” là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp.
1. Không con
2. Dâm dật
3. Không thờ cha mẹ chồng
4. Lắm điều
5. Trộm cắp
6. Ghen tuông
7. Có ác tật
Ta – một đích nữ nhà họ Lý, gả vào nhà họ Trần làm chính thê, nay lại thua kém thứ nữ, bị gọi là Trần phụ Tiểu Lý thị.
Nhà họ Trần thật không coi trọng luân thường, ta cười lạnh trong lòng.
Mẹ chồng ốm nằm liệt giường đã lâu, từ khi ta gả vào nhà họ Trần, đã tận tâm chăm sóc, ngoài ba bữa cơm hàng ngày tỉ mỉ chăm sóc, còn mời danh y đến chữa trị, giúp bà dần dần hồi phục sức khỏe.
Bệnh của mẹ chồng không hợp với cá lớn thịt béo, chỉ hợp với cơm canh đạm bạc, mặc dù vậy, ta vẫn cố gắng nấu nướng ngon miệng, nhưng mẹ chồng dường như không cảm kích, thường xuyên phàn nàn với Trần Du rằng ta bớt xén thức ăn của bà.
Sau khi thứ tỷ đến, lén lút đem đồ ăn ngon cho lão thái thái, hôm nay cá hoa quế, ngày mai thịt Đông Pha, ngày mốt móng giò thủy tinh. Ta vì thế không ít lần trách mắng thứ tỷ, nhưng lại khiến lão thái thái càng không hài lòng.