DIỆP NẠI HƯƠNG HÀ

Đêm Hoàng thượng cưới tiểu thư nhà Thừa tướng, mọi người đều nói Hoàng hậu phát đi/ên.

Các cung nữ tụ tập dưới gốc cây bồ đề trăm tuổi ở điện Đoan Dương, ai nấy đều hoảng hốt.

“Hoàng hậu nương nương mau xuống đi, trên đó quá nguy hiểm!”

“Hoàng hậu nương nương, chắc chắn hoàng thượng có nỗi khổ tâm, người hãy nghe ngài ấy giải thích mà!”

Ta nghe thấy những tiếng gọi ríu rít, lo lắng của các cung nữ dưới kia, chỉ cảm thấy ồn ào, khó chịu, liền lấy tay ngoáy tai, nói lớn: “Hoàng thượng thấy người mới lại nới người cũ, vứt bỏ vợ con, hôm nay bổn cung sẽ nhảy xuống đây, đập đầu vào đất, sau đó mất trí nhớ, quên luôn tên phản phu bạc nghĩa kia!”

“Hoàng hậu nương nương, người hãy suy nghĩ lại!”

“Hoàng hậu nương nương, trong truyện chỉ là hư cấu thôi, người chỉ bị gãy tay gãy chân chứ không mất trí nhớ đâu!”

Nghe vậy, ta bắt đầu do dự, dù sao thì gãy tay gãy chân cũng không đẹp chút nào.

Đương lúc ta đang do dự, thái giám hét lên một tiếng “Hoàng thượng giá đáo”, làm ta trượt chân, ngã xuống.

Một loạt âm thanh hỗn loạn ập vào tai ta, chất lỏng ấm nóng chảy xuống trán, ta chỉ biết rằng cuối cùng mình đã bị ai đó ôm lấy, mơ màng nghe thấy một câu: “Đốt hết tất cả sách truyện trong cung cho trẫm!”

Ý thức dần mơ hồ, ta gục đầu vào cổ người đó và chìm vào giấc ngủ.
 

DIỆP NẠI HƯƠNG HÀdiep nai huong ha fulldoc truyen diep nai huong ha