Tôi và bạn cùng phòng – Lê Vinh – chính là đối thủ một mất một còn. Hắn còn sống là tôi còn thù, sống chết không đội trời chung.
Tôi cứ nghĩ rằng hai người chúng tôi sẽ không bao giờ hoà hợp ở chung với nhau được.
Cho đến một ngày…
Tôi vô tình chạm vào người hắn, một giọng nói quen thuộc vang lên.
[Ahhh, Mễ Dư đụng tui nè đụng tui hông thèm thả luôn!]
Tôi ngơ ngác, ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra vài tia sát khí đầy lạnh lẽo.
Chẳng nhẽ khi nãy tôi nghe nhầm sao?
Nhưng không…
[Đúng rồi, đúng rồi đừng thả nha, đã lắm á!]
??? Không phải hắn rất ghét tôi sao!?