Cô không biết mình đang nghĩ gì nữa, giọng nói rất nhẹ, lại như rất nặng nề: “Khương Ngọc Minh, anh có biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết.”
“Em đã là người có một đời chồng”
“Tôi biết chứ.”
“Người em rất nhiều vết thương, em rất xấu…”
“Tôi hôn em được không?
Cô đưa người ra phía sau, muốn đưa tay che miệng thì Khương Ngọc Minh đã đưa tay giữ tay cô lại: “Em vẫn thích tôi có đúng hay không?”
“Tôi chưa vợ, em chưa chồng, có gì mà tôi không thể thích em được?”
“Tôi đã kiên nhẫn đợi hết hai tháng để em ly hôn xong, làm gì có chuyện tôi lại thả em đi cơ chứ?”