Ta là một đứa trẻ ngốc nghếch.

 

Vào ngày cập kê, kế mẫu lừa ta rút thăm chọn chồng.

 

Ta chọn trúng thế tử của Hầu tước Ích Dương, một thiếu niên quang minh lỗi lạc và đầy ý chí.

 

Thế tử ôm hoài bão, tất nhiên không chịu phó mặc cả đời mình cho ta.

 

Ngày đại hôn.

 

Thế tử bỏ trốn.

 

Phụ thân giận lây sang ta, muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn.

 

Ta thản nhiên ngồi trong hỷ phòng lạnh lẽo, mút ngón tay.

 

Khi đó, vị Hàn Thành Vương nổi danh là Diêm La, lắc lư trên xe lăn đến trước mặt ta.

 

Hắn cúi người, đưa cho ta một viên kẹo.

 

Mỉm cười nói:

 

“Ăn kẹo của ta rồi, thì phải đi theo ta nhé—”

 

Sau này hắn bị người ta sỉ nhục và chà đạp vì khuyết tật.

 

Y phục trắng tinh của hắn bị bùn bẩn làm vấy bẩn, mất đi vẻ tiên tử.

 

Đúng lúc đó, ta cầm thương chắn trước mặt hắn:

 

“Vân Tế Thương, đã ăn kẹo của chàng, ta phải trả lại thôi.”

 

doc truyen dong minhdong minh fullĐỒNG MINH