Văn án
Năm lên 8, ta tự bán mình, đổi được 2 lượng bạc.
Mua thuốc cho mẹ, mua cho đệ đệ quần áo mới, lại mua được cho cả nhà thịt thủ lợn.
Cha ôm đầu ngồi xổm trên đất, không nói 1 lời.
Ta nói với cha: "Chỉ cần người còn, là còn hy vọng".
Sau này, phu nhân Trần phủ định nhận ta làm con nuôi, thiếu gia Trần phủ tức tối: "Ta có đủ muội muội rồi, cần thêm muội muội nữa làm gì. Nếu nhận nàng làm nghĩa muội thì ta đâu thể bày tỏ với nàng được".