Vào lúc sắp hòa ly, Hoắc Hoài Xuyên bất ngờ rơi xuống vực và mất trí nhớ.
Kí ức của hắn ta dừng lại ở tuổi mười tám, thời thanh xuân tươi đẹp, khi mà trong lòng hắn ta chỉ có mình ta.
Ta nhìn hắn ta, thấy trong mắt hắn ta tràn đầy tình yêu như vừa mới tìm lại được, ta bình tĩnh đưa cho hắn ta tờ đơn hòa ly.
Hắn ta đỏ hoe mắt, vẫn cứng đầu như thuở thiếu thời.
“Ta đã đợi mười năm mới cưới được nàng, nàng muốn hòa ly, trừ khi ta chết.”
Hóa ra, hắn ta đã quên mất ngoại thất mà hắn ta đã chiều chuộng suốt nhiều năm qua.
Hắn ta cũng quên mất đã từng dung túng cho nữ nhân đó từng bước từng bước, suýt nữa đã cướp đi mạng sống của ta.