[Văn án]
Sau khi bị Thôi gia ở Thanh Hà từ hôn, ta trở thành trò cười của cả Kinh thành.
Phụ thân chê ta mất mặt, hận không thể để ta ch/ết vì bệnh.
Mùa đông lạnh giá, ta bị kế mẫu đối xử t/àn t/ệ, ph/ạt q/uỳ giữa trời tuyết, s/ốt cao không lui.
Trùng hợp thiếu gia thọt chân của Chu gia được ví là Diêm Vương sống đi qua, ta gần như đường cùng, run giọng hỏi hắn: “Ngài có thể cưới ta không?”
Hắn nhìn ta.
Chậm rãi vươn tay về phía ta.
Kéo ta ra khỏi vũng bùn, đó chính là câu trả lời của hắn.