Năm đó, vì cứu Vệ Tuân, ta bị gãy một chân.
Người trong Kinh thành đều sau lưng gọi ta là cô gái què.
Vệ Tuân cùng ta đính ước, nhưng chậm chạp không cưới.
Mùa đông năm thứ năm, ta vô tình thấy hắn cùng người khác ngắm tuyết trên lầu.
Khi nhắc đến ta, giọng hắn lạnh nhạt:
“Một kẻ què, cưới hay không cưới thì có gì quan trọng.”
Ta bình tĩnh đốt hôn thư, một mình đến Vệ gia từ hôn.
Ngày rời Kinh thành, ánh mặt trời tươi đẹp.
Vệ Tuân đến đuổi theo ta, khuyên ta đừng giận dỗi mà bỏ lỡ cành cao Vệ gia.
Ta lắc đầu, quất roi ngựa.
“Chàng xem ta như ếch ngồi đáy giếng nhìn trăng trên trời. Nhưng cửa Vệ gia cao sang, ta chưa bao giờ ham muốn.”