Đây là 2 bộ truyện khác nhau của 2 tác giả ẩn danh, bộ thứ nhất (mình đăng full tại phần mô tả) là của 1 tác giả khác; bộ thứ hai (đăng trong các chương) được 1 tác giả khác viết sau khi đọc bộ thứ nhất.
-------
*****THƯ VIỆN 30 GIÂY******
Hắn ngủ thiếp đi, điện thoại di động đặt ở đầu giường, hơn nửa đêm sáng lên, wechat báo vài tin nhắn, tôi cảm thấy tò mò, cầm lên lướt một chút.
Là bạn học nữ lớp thạc sĩ của hán, giọng điệu hưng phấn đáng yêu nói với hắn thầy hướng dẫn của cô ta nhường lại tác phẩm.
Lướt qua lướt lại, phát hiện trong suốt một năm qua, hai người bọn họ mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với nhau
Cô ta gửi danh sách các bài hát yêu thích cho hắn, nói nhạc rất êm tai rất có cảm giác~hắn chụp ảnh cơm trưa nói cho cô ta quán ăn này đồ ăn quá ngọt không ăn được không nên đặt, cũng đề cập tới tôi, cô ta nói bạn gái anh vừa đẹp vừa dịu dàng thật hâm mộ anh quá, hắn hi hi ha ha nói sẽ giúp cô ta tìm đối tượng.
Mỗi tuần sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ của giáo viên hướng dẫn, hai người đều đi ăn ở hàng quán xung quanh trường học cũng nhau, không có bạn học nào khác, ăn chút thịt nướng nhúng lẩu, mỗi tuần đều một lần, dường như không có ngoại lệ.
Chuyến đi Anh quốc lần đó, hắn mua cho tôi các món đồ tôi liệt kê, bỏ nhiều công sức mới hiểu được trong danh sách tôi kê có cái gì, cô ta cũng liệt kê cho hắn một danh sách nhỏ, hắn cũng vất vả giúp cô ta mua đủ. Chỉ có điều, tiền tôi chuyển qua hắn không nhận, còn tiền cô ta chuyển qua hắn nhận. Ngoài ra, hắn cự tuyệt tất cả yêu cầu nhờ hắn mua giúp.
Hắn từng giúp cô ta sửa máy tính, từng giữ chỗ ngồi, thậm chí từng liều mạng mua ghế dựa trên taobao. Cô ta giúp hắn mang cơm, nhận chuyển phát nhanh, sắp xếp lại số liệu trong luận văn khóa học của hắn.
Thậm chí là, trong hai tuần hắn bận rộn chạy theo thầy hướng dẫn, hai chúng tôi bốn năm ngày không liên lạc, hai người bọn họ vẫn như cũ, mỗi ngày gửi bài hát cho nhau giải trí.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm lớp 11, năm nay là năm thứ tám, 4 năm đại học cũng vững vàng vượt qua, cha mẹ chúng tôi đã gặp mặt, thành phố và trường học mà chúng tôi quyết định chọn để lấy bằng thạc sĩ đã được cân nhắc và thảo luận kỹ lưỡng cùng nhau. Hai chúng tôi học cao học ở hai thành phố cạnh nhau, sau tốt nghiệp tôi sẽ định cư ở chỗ hắn.
Tôi vẫn cho rằng, cả hai chúng tôi đều là người có nguyên tắc biết giới hạn, tuyệt đối sẽ không có bạn thân khác phái, bạn bè khác phái có thể có, nhưng phải rõ ràng dừng lại mức bạn bè bình thường, có việc có thể nói chuyện phiếm gọi điện thoại, không có việc gì thì ít lui tới.
Tôi vẫn cho rằng cả hai chúng tôi đều như vậy, thậm chí tôi còn nói với mẹ rằng tôi cảm thấy hắn rất biết chừng mực, rất có trách nhiệm, khả năng ngoại tình gần như bằng không.
Tôi đáp lại bằng lời chúc mừng, người đối diện lập tức đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương, nói muốn lập tức ăn cơm cùng nhau! Ngày mai! Sẽ đãi riêng một mình hắn. Ở chỗ cũ. Cứ làm bất cứ điều gì hắn muốn. Cô ta sẽ rất vui!
Tôi đặt điện thoại di động trở lại đầu giường, xuống giường thu dọn ba lô, hắn mơ mơ màng màng không mở mắt hỏi tôi đang làm gì, tôi nói tôi xuống lầu mua vài quả quýt để ăn, đột nhiên muốn ăn, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
Hắn ngơ ngác lẩm bẩm và bảo tôi xuống cửa hàng dưới lầu mua và đừng đi quá xa.
Sau khi tôi ra cửa, cảm giác bình tĩnh đột nhiên không còn sót lại chút gì, tôi ngồi xổm ở cửa muốn khóc, nhưng khóc không ra nước mắt, cảm thấy buồn cười, cũng cười không được, không biết nên đi chất vấn hắn hay là lập tức chia tay, cũng nghĩ không ra là vì cái gì, vì sao bạn trai tôi bắt đầu cùng một người con gái khác chia sẻ cuộc sống, bắt đầu tiếp nhận hỉ nộ ái ố của con gái khác, bắt đầu trở thành bạn tâm giao của người con gái khác.
Đại khái rạng sáng hắn mới kịp phản ứng, gọi điện thoại cho tôi, phát hiện toàn bộ phương thức liên lạc đều bị tôi chặn, lúc hắn mang vẻ mặt mơ hồ nhấn vào tin nhắn chưa đọc của người con gái kia, nhìn thấy câu chúc mừng kia mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hắn lái xe suốt đêm đến nhà tôi, sáng sớm đã chặn cửa nhà tôi than thở khóc lóc sám hối với cha mẹ tôi, còn mang mẹ hắn tới, mẹ tôi bất ngờ gọi điện thoại bảo tôi về nhà, lúc tôi về nhà hắn đã thành khẩn giao điện thoại di động cho ba mẹ tôi và mẹ hắn xem qua, sau đó nghiêm túc giải thích sai lầm của mình, thề với trời thật sự không hề có tình cảm nam nữ, cũng thú nhận rằng hắn thực sự đã hành xử sai, sau đó cầu xin sự tha thứ của tôi.
Tuy rằng cha mẹ tôi tức giận, nhưng không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, họ cảm thấy hắn tuy có lỗi nhưng nội dung chat vẫn bình thường, không có vợ vợ chồng chồng với người ta, hành vi cũng không hề có dấu hiệu lừa dối, chỉ là việc nhỏ, tức giận thì cũng nên cho hắn một bậc thang xuống, mẹ hắn còn ở đây cười cùng.
Vì thế biến thành, một mình hắn sám hối, ba người khuyên tôi, một mình tôi ngồi trên sô pha thờ ơ lạnh nhạt, nội tâm không hề gợn sóng.
Bây giờ đã chia tay đã tới tháng thứ năm, mỗi ngày hắn đều cố gắng cứu vãn tình hình, hắn xin thầy hướng dẫn nghỉ dài hạn, thường xuyên đến ăn cơm với tôi, tôi trở về ký túc xá, hắn sẽ một mình đáng thương ngồi trên sô pha đại sảnh ký túc xá chờ tôi. Khác với cha mẹ tôi và cha mẹ hắn, trong lòng hắn rất rõ ràng đây không phải là chuyện nhỏ, đối với hai chúng tôi mà nói là chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào, giới hạn nam nữ gì gì đó, có nên như vậy hay không, hắn đều hiểu, từ đầu đến cuối quan điểm của hắn và tôi đều giống nhau, chỉ có điều cho dù như vậy, hắn vẫn làm.
Lúc đó trong lòng hắn rốt cuộc có dự định gì, có chìm đắm vào cái gọi là tình bạn kia hay không, trong lòng hắn rõ ràng, tôi cũng rõ ràng.
Hai chúng tôi đều hiểu, tình cảm không thể quay lại, cũng không níu kéo được tôi, hai chúng tôi kết thúc. Nhưng hắn căn bản không dám nhìn thẳng vào hậu quả mà ngay từ đầu trong lòng hắn đã hiểu rõ có thể sẽ gánh chịu, hắn từ chối tiếp nhận tất cả sự thật.
Có đau lòng không? Là tôi chuyện bé xé ra to sao?
Vào một giờ tự học buổi tối nắm lớp 11, trong lớp cãi nhau, hắn giảng xong đề vật lý cho tôi, tôi quay về tiếp tục làm bài tập, sau lưng bị đâm một cái, hắn đột nhiên hỏi tôi, có muốn hẹn hò không?
Tôi mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, tốc độ nói của hắn đột nhiên rất nhanh, thanh âm rất thấp, hắn nghiêm túc, muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương.
Đến nay tôi vẫn không quên được vẻ mặt của hắn, nghiêm túc, khẩn trương, lại cố chấp. Tôi cũng không quên được nguyện vọng thi tốt nghiệp trung học, tôi trượt đến thành phố cách hắn hàng nghìn dặm, tôi ghé vào trên vai hắn khóc bù lu bù loa, miệng hắn an ủi tôi, nhưng vành mắt đỏ lên, rõ ràng hắn được nhận vào chuyên ngành lý tưởng của một trường lý tưởng như ý nguyện. Đêm giao thừa năm tư đại học, vừa mới thi cao học xong, tôi lừa hắn bay đến chỗ hắn, bạn cùng phòng hắn lừa hắn ra ngoài, vào khoảnh khắc bắn pháo hoa tôi đột nhiên chạy tới, hắn nhìn tôi thật lâu, đặc biệt trịnh trọng hỏi tôi, tốt nghiệp thạc sĩ kết hôn ngay có được hay không. Sau khi học cao học, chúng tôi cùng đi xem nhà, người môi giới hỏi hắn thích kiểu nhà nào, hắn vung tay, nói đừng hỏi tôi, vợ tôi thích kiểu gì tôi thích kiểu đó.
Hắn đối với tôi vẫn luôn rất tốt, cho dù hắn thường xuyên liên lạc với người con gái kia một năm nay, hắn đối với tôi vẫn rất tốt.
Mẹ tôi nói, hắn không ngoại tình, tình cảm nhiều năm như vậy, hai chúng tôi cũng rất hiếm khi cãi nhau, cuối cùng chỉ bởi vì hắn tâm sự với người con gái khác mà chia tay, tôi có thể bỏ được sao?
Tôi chỉ không hiểu, rõ ràng cái gì cũng không có phát sinh, tình cảm của chúng tôi cũng không biến chất, tất cả đều vững vàng hạnh phúc hướng về tương lai, tương lai của chúng tôi dường như đã rõ ràng in ở trước mặt, chỉ cần tự nhiên đi về phía trước sẽ có một kết cục hạnh phúc, tại sao nửa đường hắn đột nhiên dừng lại muốn dắt tay người khác.
Năm đó hắn nghiêm túc nhìn tôi như vậy, ở phòng học ồn ào, chúng tôi mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi lâu, ma xui quỷ khiến tôi gật đầu, sau đó hắn như trút được gánh nặng nở nụ cười, vừa xoay bút vừa giương cằm dương dương đắc ý nói với tôi: “Lần sau đừng ngại hỏi bạn trai em nữa, em có thể hỏi bạn trai em bất cứ lúc nào.”
Tôi rất muốn trở lại khi đó.
Cảm ơn các bạn đã an ủi.
Khuyên tôi quay lại tôi cũng biết là ý tốt, nhưng không cần khuyên nữa.
Tình cảm tám năm, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã hủy diệt tất cả. Hơn nửa năm trôi qua, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy hoảng hốt, đến nay, thỉnh thoảng còn có thể cảm thấy không chân thật, thỉnh thoảng còn tự hỏi bản thân mình, thật sự đã chia tay sao? Không phải là mơ chứ?
Thật ra thì rất nhiều chuyện hồi tưởng lại là có manh mối, chẳng hạn như đã một năm hắn không có ở trước mặt tôi nhắc tới người con gái kia, chẳng hạn như mỗi tuần họp nhóm của hắn luôn trả lời tin nhắn của tôi rất muộn, lại chẳng hạn như, lúc hắn cùng tôi nói chuyện phiếm có rất nhiều biểu tượng cảm xúc đáng yêu chưa từng thấy qua. Chỉ là tôi vẫn luôn quá ngốc, quá mức tự tin vào tình cảm tám năm, nên mới trong một đêm giật mình nhận ra sự thật.
Chuyến đi từ Anh quốc trở về của hắn, tôi thuận miệng hỏi có ai khác nhờ hắn mua đồ không, hắn nói không có, chỉ giúp một mình tôi, còn phàn nàn rằng hắn không thể phân biệt được sự khác biệt giữa nước tinh chất và kem dưỡng da, làm sao hắn có thể sẵn sàng lãng phí thời gian như vậy cho ai khác ngoài tôi. Cô gái ở trong wechat hỏi hắn, hắn có hiểu rõ cô ta muốn mua cái gì không? Hắn trả lời cô ta: “không rõ cũng phải làm rõ. Làm sao anh mua nhầm đồ cho em được? Anh còn muốn đi chơi."
Vào đêm sinh nhật tôi mùa thu năm ngoái, chúng tôi đã cùng nhau ăn tối trong nhà hàng. Sau khi ngọn nến thắp lên, tôi nhắm mắt nửa phút ước nguyện, lúc mở mắt ra thì thấy hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, tôi hỏi hắn làm sao vậy, hắn nhấn tắt điện thoại di động nói với tôi không có việc gì, thầy hướng dẫn ở trong nhóm gửi tin nhắn nên hắn nhìn thoáng qua. Rồi mỉm cười bảo tôi thổi nến. Sau đó khi xem lại lịch sử trò chuyện, đêm đó, 30 giây tôi nhắm mắt lại, là lúc cô gái kia gửi tin nhắn cho hắn, nói rằng thư viện đột nhiên mất điện, cô ta rất sợ.
Đêm giao thừa, tôi rúc trong chăn cùng hắn trò chuyện, lúc 0 giờ bên ngoài có pháo hoa đang bắn. Hắn đột nhiên gọi tôi ra ngoài, hắn đang ở trước cửa nhà tôi. Tôi nhảy nhót từ trong chăn bật dậy, mặc áo lông, mặc quần rồi đi ra ngoài, áo len cũng không mặc, mặc một chiếc áo lông,trong lòng tràn đầy vui vẻ ra cửa. Trong vòng hai phút sau khi tôi cúp điện thoại thay quần áo ra ngoài gặp hắn, cô gái kia gửi lời chúc mừng năm mới, nhắn nhủ hắn đi ngủ sớm một chút, hắn trả lời cô ta, chúc mừng năm mới, chúc ngủ ngon.
Ngay đêm tôi lục điện thoại di động của hắn, hắn lái xe đến trường tôi đón tôi cùng đến chỗ hắn nghỉ cuối tuần. Tôi vừa tan học, cùng bạn cùng phòng cùng đi ra, hắn đứng dưới tàng hoa quế chờ tôi, bạn nam cùng lớp lục tục đi ra, tôi và bạn chào hỏi. Hắn mỉm cười đứng đó nhìn tôi chăm chú, tôi đi tới, hắn tự nhiên nhận lấy túi xách của tôi, cúi đầu nói chuyện với tôi. Mười phút trước khi tan học tôi gặp hắn, hắn còn chủ động chia sẻ một bài hát cho cô gái kia, cô ta hỏi hắn đang làm gì, hắn nói đang đợi bạn gái tan học. Cô gái đó gửi cho hắn một biểu tượng ngoan ngoãn.
Đêm đó lúc mở điện thoại di động của hắn xem nhật ký trò chuyện, rất nhiều thời điểm không nhớ rõ, nhưng bốn thời điểm này, phát sinh vào thời khắc nào, khe hở nào, tin nhắn hắn phân tâm trả lời như thế nào, tôi thế mà rất bình tĩnh đối chiếu.
Tôi ngồi ở bên giường lật lịch sử trò chuyện, hắn nằm ngay bên cạnh tôi ngủ say, lúc ấy tôi vẫn có thể nhớ lại rõ ràng 30 giây tôi nhắm mắt lại cầu nguyện kia chân thành cỡ nào, hy vọng hắn khỏe mạnh bình an chân thành cỡ nào, cầu nguyện chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên nhau, cũng nhớ rõ tôi từ trong chăn nhảy dựng lên vừa mặc áo lông vừa thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ khi thấy hắn, mỉm cười nhìn chăm chú ánh mắt dịu dàng lại chuyên chú của hắn khi đón tôi tan học từng bước một đến gần.
Chia tay vì cái gì? Chỉ vì hắn có một hành động bằng lời nói thậm chí không thể định nghĩa chính xác là ngoại tình vì một người bạn tâm giao khác giới?
Không, là bởi vì hắn ở trong khe hở tình cảm của chúng tôi, cắm vào quá nhiều ký ức thuộc về người khác. Trái tim hắn đã rời rạc, tình cảm, thậm chí tình yêu của hắn đã chia một nửa cho người khác, người đầu tiên hắn muốn chia sẻ muốn thổ lộ trong phần lớn thời gian đã không còn là tôi.
Chúng tôi ngầm thừa nhận nguyên tắc và giới hạn tình cảm nhiều năm như vậy, hắn lặng lẽ xóa nó đi, thậm chí đã vượt rào.
Tôi nghĩ lại thật lâu, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Tình cảm của chúng tôi từ một năm trước đã nảy sinh vấn đề gì. Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất chính là, không có vấn đề, không có nguyên nhân. Nếu như kiên quyết muốn tìm ra nguyên nhân, thì đó chính là hai chúng tôi bên nhau quá nhiều năm, tình cảm quá thuận lợi cũng quá bình tĩnh, không có gợn sóng, hắn có chút nhàm chán.
Sau khi chia tay, hắn quấn quýt lấy tôi thật lâu, lâu đến mức thầy hướng dẫn của hắn không thể chấp nhận hắn bị phân tâm bởi các môn học cốt lõi, thầy đã cưỡng bức gọi hắn quay về. Nhưng ngày sinh nhật tôi, là hôm sau, hắn vẫn đến, cùng tôi học một ngày.
Đã lâu rồi tôi không để ý đến hắn, đêm đó sau khi tan học hỏi hắn, đi ăn cơm không? Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, tôi dẫn hắn đến tiệm sữa đậu nành gần đó.
Cách hơi nóng của sữa đậu nành, tôi hỏi hắn, giờ này năm ngoái, sau khi tôi cầu nguyện, hắn đang suy nghĩ gì?
Hắn không hiểu ý tôi.
Tôi khóc nức nở hỏi hắn, là đang lo lắng cô gái đó vì sự cố mất điện ở thư viện mà sợ hãi, hay là hy vọng sau này hàng năm đều có thể cùng tôi mừng sinh nhật?
Thật ra tôi không muốn khóc, sau khi chia tay tôi vẫn rất bình tĩnh, chưa từng rơi nước mắt nào trước mặt hắn, cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc yếu đuối không nỡ nào. Tôi vẫn cho rằng quá trình khống chế cảm xúc và chia tay của mình xử lý đặc biệt tốt, đặc biệt lý trí, nhưng lúc tôi khóc thành tiếng tôi mới biết mình quan tâm đến trái tim lang thang của hắn vào thời điểm này năm ngoái đến nhường nào.
Tôi không có bạn học sao? Tôi không họp nhóm mỗi tuần sao? Chúng tôi không có hẹn ăn cơm sao? Tôi sẽ không thường xuyên tiếp xúc với đồng nghiệp vì trách nhiệm đề tài sao?
Nhưng mỗi tuần tôi tổ chức liên hoan cho tới bây giờ lúc nào cũng có ba người, một bạn nữ không đi được, tôi và bạn nam sẽ không ăn cơm cùng nhau. Chúng tôi cũng từng vì cùng phụ trách một đề tài mà ở lại thảo luận sau giờ học, cũng vì thời gian thảo luận quá dài mà cùng đi căn tin ăn cơm vừa ăn vừa nói tiếp. Nhưng thảo luận xong sẽ tự mình rời đi, cơm nước xong sẽ không cùng nhau đi về ký túc xá. Trong wechat nói xong việc, gửi OK, cuộc trò chuyện sẽ dừng lại ở đây. Trời mưa tôi không mang ô bị mắc kẹt trong thư viện, tôi chỉ nhờ bạn cùng phòng giúp đỡ. Máy tính hỏng, trong ngõ nhỏ cửa sau trường học, hai mươi đồng là có thể giải quyết, tại sao tôi phải đi nhờ người khác phái không phải bạn trai mình.
“Tôi có thể, anh có thể không? Anh không thể, thật sự là bởi vì tình bạn trường tồn sao?”
Sau khi chia tay lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng rơi nước mắt trước mặt hắn. Khoảnh khắc cuối cùng hắn hiểu những gì tôi đang nói, tôi cảm thấy sự hối hận và đau đớn vô tận của hắn. Tôi tin tưởng trong khoảng thời gian chúng tôi chia tay này, hắn đã vô số lần nghĩ tới, thậm chí có thể không hiểu, vì sao tình bạn nhất thời vênh váo của hắn lại khiến hai chúng tôi đi đến kết cục chia tay, có phải tôi quá hà khắc không, có là tôi ít nhất phải cho hắn một cơ hội hay không.
Nhưng tôi cũng tin rằng giờ khắc này, hắn đã thực sự tỉnh ngộ, nhìn nhận lại một năm qua mình đã làm những gì.
Tôi thừa nhận con người luôn yếu đuối, tình yêu cũng không phải vĩnh hằng, tình cảm cũng không thể vĩnh viễn giữ gìn sự trong sáng. Tôi có thể hiểu rằng hắn sẽ có một khoảnh khắc tự do. Nhưng tôi không thể hiểu được suốt một năm dài đằng đẵng sau khi tự do, sự phóng túng và ngầm đồng ý của hắn đối với đoạn tình bạn phát triển này, và suốt một năm nay, hắn xem tôi và tình yêu chung thuỷ mà tôi vào vệ hết sức chân thành là kẻ ngốc mà lừa gạt.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn sẵn sàng tin rằng khi chúng tôi kết thúc, hắn chắc chắn sẽ không cùng bạn học nữ kia có bất kỳ liên quan nào, càng không có chuyện cùng cô ta bắt đầu tình cảm mới.
Chỉ là tôi đã từng tin tưởng hắn đúng mực và chung thủy như vậy, tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cảm thấy hoài nghi, tôi cho rằng ăn ý là thật sự ăn ý sao? Tôi nghĩ hắn thật sự là như vậy sao? Tôi thấy không rõ, cũng không rõ.
Sau ngày sinh nhật, chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Hai tháng nay, tôi đã rao bán căn nhà nhỏ mà bố mẹ tôi đã mua cho mình ở thành phố của hắn. Tôi sẽ không định cư ở thành phố đó nữa, trường học của tôi ở đây cũng rất tốt, nước tốt, kinh tế cũng tốt, chi phí sinh hoạt không tính là quá cao. Tôi còn chưa sửa sang lại, hắn vẫn cản trở không cho tôi sửa sang lại, rất tức giận vì rõ ràng hắn cũng có nhà, chúng tôi cũng sắp kết hôn mà tôi còn muốn sửa sang lại căn nhà nhỏ của mình. Như vậy cũng tốt, tiết kiệm tiền của tôi.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng hôn nhân sẽ là xiềng xích trói buộc mình. Sở dĩ tôi có dự định kết hôn là bởi vì tôi đã từng nguyện ý cùng hắn cả đời, nguyện ý cùng hắn làm bạn đời của nhau. Nhưng bây giờ đã kết thúc, hôn nhân đối với tôi cũng không phải là nhu cầu thiết yếu. Cho nên cũng không có chuyện người đàn ông tiếp theo tôi gặp sẽ không bằng hắn, tôi sẽ không bởi vì hắn có thể là người tốt nhất để kết hôn mà tha thứ cho hắn, cũng sẽ không bởi vì tuổi tác cùng quan niệm truyền thống mà nhất định phải cố gắng tìm người kết hôn. Cho nên cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng thật sự không cần phải quan tâm thay tôi chuyện này.
-----
Nguồn: zhihu
Edit: Nhân Trí