Vì bạch nguyệt quang, vị thái tử gia của giới giải trí Bắc Kinh đã kết ẩn hôn với tôi ba năm.
Ai cũng nói, trong lòng vị đại thiếu gia thanh lãnh, cao quý của nhà họ Kỳ sớm đã có người khác. Cưới tôi, bất quá chỉ là tìm một tấm lá chắn.
Chỉ có tôi biết, anh là người đàn ông giống với người tôi yêu nhất trên thế gian này.
Cho đến khi anh vì một câu nói của bạch nguyệt quang mà xóa bỏ nốt ruồi ở đuôi mắt.
Tôi tháo nhẫn, xoay người rời đi.
Bạn bè khuyên anh dỗ tôi quay về.
Anh cười nhạt, nhả ra một vòng khói thuốc: “Có thú cưng nào có thể tự mình sinh tồn bên ngoài? Không cần đến một ngày, cô ta sẽ ngoan ngoãn trở về.”
Một tuần sau, Kỳ Diễn chặn tôi ở góc tường: “Chơi chán rồi thì về đi.”
Tôi khẽ vuốt ve đuôi mắt anh, thất vọng lắc đầu: “Không còn giống anh ấy nữa rồi.”