Em trai tôi là một người có tính tình điềm đạm như hoa cúc.
Suốt ngày trên miệng nó chỉ dính một câu "Chẳng có gì to tát".
Vợ nó hợp tác với nhà mẹ đẻ lừa hết tiền của nó, rồi lại dụ nó đi vay thế chấp, định tay không bắt cá trong ao, may mà tôi kịp thời phát hiện ngăn chặn.
Nhưng nó lại là thằng không biết điều, còn dám đi trách tôi phá hoại tình yêu vững chắc của chúng: "Chỉ là tiền thôi mà, chẳng quan trọng gì!"
Nhưng nó làm sao mà biết được, bãi cỏ xanh mướt mườn mượt trên đầu nó đã đủ để phủ quanh Trái Đất một lớp rồi.
Tôi dẫn nó đến khách sạn bắt gian, còn tát con tiện nhân đó mấy cái.
Nhưng nó lại vẫn u mê ng.u muội tin tưởng con ả, nghĩ rằng tôi cố ý giăng bẫy để hại vợ nó chỉ để tranh giành tài sản.
Tôi bị bọn chúng vu oan hãm hại, bị tống vào đồn cảnh sát, bị bạo lực mạng đến mức thân bại danh liệt, cuối cùng ôm nỗi uất ức trầm cảm mà ch.ết.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng trước cửa phòng 8203.