Tôi là một kẻ khờ.
Tôi thấy mình cũng bình thường lắm mà, nhưng phụ hoàng mẫu hậu đều bảo tôi khờ.
Ừ thì khờ vậy.
Khờ có phúc của khờ.
Phụ hoàng gả tôi cho hoàng tử nước láng giềng.
Nghe có vẻ ngon.
Tôi rất háo hức chờ ngày được gả.
Ma ma trong cung dặn dò đủ thứ, nhưng tôi cứ quên mãi.
Cuối cùng, họ dặn tôi chỉ cần nhớ hai việc.
Gọi phu quân, rồi cởi quần áo.
Xời, tưởng gì!
Hai cái này thì lại quá đơn giản.
Đã nhớ!
Gọi phu quân, cởi quần áo.
Thế là xong!