Văn án:
Kiếp trước, ta gả cho một kẻ què.
Hắn đẹp trai, nhưng vô dụng.
Ta bị tỷ tỷ cười nhạo cả nửa đời.
Nhưng hắn không có chí tiến thủ, ta mắng thế nào cũng vô ích, hắn chỉ biết nấu một bàn đầy thức ăn để dỗ ta nguôi giận.
Ai cần mấy món ăn đó chứ? Ta muốn làm cáo mệnh phu nhân!
Trọng sinh một kiếp, ta quyết định thoát khỏi số phận khổ sở, tìm một nơi cao để dựa vào.
Ngày cha ta định gả ta cho hắn, ta định từ chối, nhưng hắn lại lên tiếng trước.
Hắn đứng giữa trời gió, bạch y như tuyết, thần sắc ảm đạm: "Đa tạ bá phụ đã ưu ái, nhưng vãn bối, đã có người trong lòng rồi."