Đời trước, Ngu Linh Tê là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, lại bị bức bách thành “lễ vật” hiến cho Nhϊếp Chính Vương Ninh Ân.
Nhiếp Chính Vương anh tuấn vô song, đáng tiếc lại bị què một chân, là kẻ điên vặn vẹo hung ác, giết gia môn.
Ngu Linh Tê sợ nhất, hắn một bên lau máu tươi, một bên vừa cười gọi nàng: “Linh Tê, lại đây.”
Gả qua không tới hai năm, Ngu Linh Tê đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn.
Sau khi nàng chết, Ninh Ân không lập linh đường, không đưa tang hạ táng, thậm chí điên còn lợi hại hơn, tàn sát đến huyết vũ mãn thành.
Một sớm thức giấc nàng trọng sinh về năm mười lăm tuổi, lúc này nàng vẫn là kiều kiều quý nữ chúng tinh phủng nguyệt, Ninh Ân cũng chưa phải Nhiếp Chính Vương một tay che trời.
Nuốt không trôi khẩu khí này, Ngu Linh Tê mang theo thị vệ tìm đến Ninh Ân lưu lạc đầu đường, tính nặc danh trùm bao đánh hắn một trận, báo kiếp trước oán lữ chi thù.
Ai ngờ nổi giận đùng đùng đuổi tới hiện trường lại thấy thiếu niên gầy yếu cuộn tròn thân mình đang bị người ấn trên mặt đất, sắp bị đánh gãy chân trái. Nước bùn hòa máu tí tách tí tách chảy xuống, nhiễm đỏ đôi mắt phẫn hận mang theo hung ác nham hiểm của hắn…
Lúc ấy nàng mới biết, Ninh Ân đã phải trải qua quá khứ đáng thương thế nào.
Ngu Linh Tê trời xui đất khiến, hùng hùng hổ hổ đánh người biến thành thiện tâm cứu người.
Không còn cách nào, nàng đành phải thu lưu tiểu đáng thương, cố gắng giáo dục hắn thành một thiếu niên thân thể khỏe mạnh tinh thần chính trực.
Ai ngờ dạy dỗ thế nào, ánh mắt tiểu đáng thương nhìn nàng càng ngày càng thêm u trầm kỳ quái.