Năm ấy, Thành Đô bước vào mùa thu, xảy ra một vụ h.ỏ.a h.o.ạ.n kinh hoàng thiêu chết người vợ câm mà Trần Cẩn Sinh ghét nhất.
Vì là người câm nên tôi chẳng có khả năng kêu cứu.
Không ai đến cứu giúp tôi, cho đến khi đám cháy được dập tắt, t.h.i t.h.ể đã bị cháy thành tro tàn mới được lính cứu hỏa tìm thấy.
Trần Cẩn Sinh nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tôi, chẳng rơi lấy một giọt lệ.
Cho đến ngày tôi được chôn cất, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng mà tôi thích nhất, nhảy xuống huyệt mộ đã được đào sẵn như điên dại, muốn được chôn cùng tôi.