(Văn án 1)
Ta khổ sở chờ Khúc Hoảng ba năm, lại đợi được một phong hưu thư.
Khi tin tức được truyền đến, ta còn đang lau mình cho lão mẫu nằm liệt giường của hắn.
Tháng ba đang vào tiết xuân lạnh, ta lại mệt đến mồ hôi ướt đẫm lưng, tay run rẩy đến nỗi gần như không nhận nổi cuốn thư lụa mỏng từ tay người hầu.
"Phu chủ ở đâu?"
"Thưa ngài ấy đã đến tiền sảnh."
Ta thở dài, đặt chiếc khăn ướt sũng trong tay xuống, vuốt lại tóc mai rối bời.
"Được, ta cùng ngươi đi."
***
(Văn án 2)
Hắn ra lệnh cho người giết nữ nhân ép cưới, nhưng ai ngờ thuộc hạ cầm dao đi ra, lại mang về một bát cá nhỏ chiên thơm phức, bên miệng còn sót lại những mảnh vụn đáng ngờ.
Hắn giận dữ không kìm được: "Ta bảo ngươi mang đầu về gặp ta, ngươi lại mang về bát cá nhỏ?"
"Không, không phải, là khi tiểu nhân tới nơi, nàng vừa chiên xong một bát cá khô, bảo ta mang đến cho ngài ăn trước."
Thuộc hạ lắp bắp nói: "Nàng còn bảo ta mang lời nhắn đến cho ngài."
"Lời gì?"
"Cá, cá chiên nhỏ phải ăn khi còn nóng."
"........."
Nhìn thấy ánh mắt dần trở nên tinh tế của hắn, thuộc hạ nhỏ giọng thăm dò: "Vậy, người còn giết không?"
Lâu sau, mới nghe thấy đối phương khẽ ho một tiếng.
"......... Chờ vài ngày nữa."