Vào ngày hoa lê nở rộ, ta cùng vị tướng trẻ tài ba Tô Thanh Hoài kết tóc nên nghĩa phu thê.
Thành thân được 5 năm, hắn bị ám hại, ta lấy thân mình đỡ giúp hắn một mũi tên.
Mũi tên ấy khiến cơ thể ta thương tổn nặng nề, mạng sống như mành chỉ treo chuông, mọi người đều nói nên đưa ta tới điền trang ở ngoại ô để dưỡng thương mới tốt lên được.
Hai năm sau khi sức khỏe đã phục hồi, ta hồi phủ, phát hiện trong nhà của ta vậy mà xuất hiện một nữ nhân giống ta vô cùng.
Nhi tử kính trọng nàng, mẹ chồng nương tựa nàng, mà phu quân của ta, cũng cực kỳ sủng ái nàng.
Hắn vậy mà ngang nhiên đưa một tiện nữ thanh lâu về phủ nâng làm bình thê, biến ta thành trò cười cho cả kinh thành.
Cho tới khi ta quyết tâm phải hòa ly, hắn lại tỏ vẻ hối hận, quỳ xuống cầu xin ta nối lại tình xưa.
Tất nhiên là ta đã mạnh mẽ hất tay hắn ra, gằn chữ chữ: “Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác. Tướng quân hãy tự trọng!”
-----
Đề cử: Blog Quả quýt và Hạt đậu.
Raw: Thanh Tiếu Quân
Edit: Thanh Vân
Beta: Nhân Trí