Ta nhặt được tướng quân bị mù, dốc lòng chăm sóc hắn ba năm. Đến ngày hắn bỏ băng gạc, ta lại rời đi không nói câu nào.
Đến khi gặp lại lần nữa, ta là thân nhân nghèo đến ăn nhờ ở đậu tại phủ thừa tướng.
Hắn là vị tướng quân mà mọi người đều muốn nịnh bợ, hơn nữa còn là vị hôn phu của tiểu thư phủ thừa tướng.
Nàng ta nũng nịu nói: “Tiết lang, ta không nghe lời phụ mẫu, mai danh ẩn tích chiếu cố chàng ba năm, chàng không thể phụ ta được.”
Khóe môi hắn nhếch lên, dịu dàng đáp: “Điều đó là đương nhiên.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại rơi vào trên người ta.