Văn án
Sau khi cung đấu thắng lợi, con trai ta lên ngôi, trở thành thiên tử, còn ta thì bị ban lụa trắng ngay khi nó đăng cơ.
Trước lúc lâm chung, ta mới hay rằng hoàng đế bấy lâu nay vẫn tin rằng ta không phải mẹ ruột của nó. Nó tin rằng ta vì giữ con mà bỏ mẹ, đã gi//ết hại mẹ ruột của nó, và sau bao năm nhẫn nhịn, cuối cùng cũng báo thù được.
Nghe xong, ta chỉ thấy nực cười đến tột cùng.
Ta giải thích: “Năm ấy thái y cùng bà đỡ đều còn, hơn nữa, ta đâu có vô sinh, cớ sao phải đoạt con người khác?”
Nhưng nó lại đáp: “Trẫm chỉ tin những gì trẫm thấy, ngươi đã hại c//hế//t phi tần, khiến mẹ con chia lìa, đáng phải đền tội.”
Ta bị hoạn quan bên cạnh nó siết cổ đến c//hế//t, nhưng khi mở mắt ra, ta đã trở về mười năm trước. Lần này, thì như nó muốn đi.