Ta năm nay mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa gả đi được.
Nương ta sốt ruột muốn chết, nắm tay ta dặn dò lát nữa nhất định phải thể hiện cho tốt.
Ta gật đầu.
Con trai thứ ba của Tống Thượng thư, ôn nhuận như ngọc, áo trắng bay phấp phới. Hắn còn chưa bước vào cửa, nương ta đã sai người đuổi ra ngoài.
Ta vẻ mặt khó hiểu nhìn nương.
Nương ta ôn tồn bảo ta: “Con gái à, đồ trắng khó giặt lắm, nương là vì muốn tốt cho con.”
“Nương, con gả đi đâu cần phải giặt đồ chứ.”
“Á!” Nương ta vỗ trán, “Ta quên mất.”